» Chương 75: Thán trước kia
Dạ Vô Cương - Cập nhật ngày May 23, 2025
Hoàng hôn buông xuống, bóng đêm mờ ảo bao trùm Xích Hà thành. Tần Minh tĩnh tọa trong phòng, nhìn những hình ảnh vỡ vụn xẹt qua, từ xa đến gần, không ngừng tái tạo và ngưng đọng lại.
“Thì ra ngươi là Lý Thanh Hư.” Tần Minh nhìn thiếu niên vận vũ y trong hình, nhận ra tên của đối phương.
Hai người trước kia đã quen biết, nhưng chẳng phải bằng hữu cũ, chỉ là sơ giao.
“Thành viên dòng chính Lý gia, hắn có thiên chất vô cùng đặc biệt. Người khác muốn bái nhập môn hạ người phương ngoại rất khó, nhưng hắn lại vô cùng phù hợp con đường ấy, được một vị lão tiền bối danh chấn toàn bộ thế giới đêm tối nhìn trúng, đặc biệt thu làm quan môn đệ tử.”
Tần Minh nhíu mày. Vị lão tiền bối ở phương ngoại chi địa ấy tựa hồ không dễ trêu chọc, ngay cả thế gia ngàn năm cũng phải cung kính với hắn.
Trước mắt hắn lần nữa hiện ra thân ảnh Lý Thanh Hư, vũ y như tiên, phiêu dật xuất trần. Ngay cả cây gậy trúc tím óng ánh trong tay hắn cũng đáng được xem trọng, đó là kỳ trúc từ phúc địa, từng hấp thụ linh khí thế ngoại.
Rất nhanh, thân ảnh người này liền mờ đi. Càng nhiều cảnh tượng hiện ra, tất cả hình ảnh vỡ nát đều tái tạo lại, ùa thẳng vào tâm trí hắn.
Ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ còn hơi mông lung, ký ức chủ chốt trước kia đều trở lại, khiến Tần Minh không ngừng xoa thái dương, giảm bớt mệt mỏi.
Một lượng lớn hình ảnh và cảnh tượng, từ thời thơ ấu đến thiếu niên, những ký ức kinh lịch ấy giống như những lớp sóng lớn trùng điệp ập tới hắn.
Tần Minh nhanh chóng hấp thu, tiêu hóa, tâm tình vô cùng phức tạp. Các loại cảm xúc từng có đã ảnh hưởng đến hắn, như một biển sương mù muốn bao phủ lấy hắn.
Hắn vận chuyển pháp trên sách lụa, để bản thân tĩnh tâm, phá vỡ toàn bộ lồng chim cảnh tượng, thoát ra, nhìn lại mọi thứ.
Hắn muốn đổi một góc độ để nhìn lại chính mình từng có, có một số việc trong lòng hắn còn hoài nghi, muốn lấy tâm thái xem xét kỹ lưỡng những kinh nghiệm trước kia.
“Ta là Thôi Xung Hòa, dòng chính thế gia ngàn năm.” Tần Minh thông qua ký ức trước kia, xác định trước thân phận của mình.
Mọi thứ ngày xưa, phảng phất hóa thành những cuốn sách ố vàng, được hắn tìm thấy trong căn phòng cũ đầy bụi bặm. Giờ đây, hắn một lần nữa mở ra.
Tần Minh lật ra trang đầu tiên, giống như vượt qua dòng thời gian hỗn độn, trở về mười mấy năm trước.
“Đứa bé đáng thương, ở bên ngoài chịu khổ, nhớ kỹ, ta là Thất thúc của con.” Một thanh niên lông mày rậm, đôi mắt vô cùng sáng, vừa xoa đầu hắn vừa nói, nở nụ cười hiền hậu, hàm răng trắng bóng, giống như đang phát sáng.
Tần Minh vô cùng quen thuộc với người này. Đây là Thôi Hạo, một trong những người thân thiết nhất với hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều rất thân cận với vị Thất thúc này.
Hắn nhìn chăm chú về phía trước, đây chính là ký ức ban sơ của hắn khi còn bé.
“Đã từng lạc đường sao?” Tần Minh khẽ nói. Trong hình ảnh ấy, hắn cao lắm cũng chỉ ba bốn tuổi, vận chiếc áo nhỏ rách rưới. Hắn hy vọng có thể nhớ lại nhiều hơn, nhưng không thể nào.
Ký ức của một người bình thường, sớm nhất cũng chỉ bắt đầu từ ba bốn tuổi.
Hắn được người ta mang đi tắm rửa, thay đổi quần áo sạch sẽ, đeo lên ngọc đẹp, giống như đổi thành một người khác. Mặc dù hơi bất an, nhưng con người quật cường ấy tựa hồ không muốn luống cuống, thân ảnh bé nhỏ đứng nghiêm trang, im lặng đứng ở đó.
Hình ảnh nhanh chóng chuyển động, hắn vào ở Thôi gia, có người dạy hắn đọc chữ, giảng các loại quy củ, hắn dụng tâm ghi nhớ.
Trong thời gian đó, hắn từng vụng trộm khóc, nhưng không muốn người khác nhìn thấy.
“Xung Hòa, nhớ kỹ tên của mình, đừng quên nữa. Nào, ta dạy con viết những chữ này.” Có trưởng bối tự mình dạy hắn viết chữ.
“Xung Hòa, lại đây. Đây là đệ đệ ruột của con, Thôi Xung Huyền. Tương lai con phải bảo vệ nó thật tốt, đây là một trong những người thân thiết nhất của con.” Thôi mẫu xuất hiện.
Nàng trông rất trẻ trung, ung dung hoa quý, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy. Giữa búi tóc cài một cây linh vũ kim hà lấp lánh, dùng làm trâm cài tóc, tỏa ra hào quang mờ ảo, không giống vật phàm.
Tay phải nàng nắm một đứa bé rất nhỏ, cũng chỉ hơn hai tuổi một chút, nhưng trông vô cùng thông minh, đôi mắt đen láy láu lỉnh đang tò mò đánh giá hắn.
“Nó nhỏ hơn con một tuổi rưỡi. Sau này các con phải tương thân tương ái, con là ca ca, phải biết chiếu cố nó nhiều hơn.” Thôi mẫu nói.
“Vâng ạ!” Tần Minh gần bốn tuổi gật đầu.
Hắn sinh sống tại Thôi gia, hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống nơi đây.
Thôi phụ rất nghiêm khắc, lại rất có uy vọng trong phủ. Khi còn nhỏ, mỗi lần Tần Minh gặp ông, hắn luôn giữ im lặng.
Có lẽ chính vì vậy mà hắn mới có quan hệ rất gần với Thôi Hạo, bởi vì vị Thất thúc này không có vẻ gia trưởng, có khi sẽ dẫn hắn đi dạo trên đường phố náo nhiệt, còn dẫn hắn cùng cưỡi dị thú phi nước đại ngoài thành, thậm chí từng trong đêm dẫn hắn leo lên thuyền hoa mặc vận trên sông.
Vì thế, Thất thúc Thôi Hạo còn bị Thôi phụ răn dạy.
Cuốn sách năm tháng phiêu bạt lại lật sang trang. Tần Minh nhìn mọi thứ xẹt qua, gặp được thân đại ca Thôi Xung Tiêu. Đại ca lớn hơn hắn đến tám tuổi, tuy vẫn còn là một thiếu niên, nhưng đã vô cùng thành thục, ổn trọng, hơi giống Thôi phụ.
Chỉ khi nhìn thấy Tần Minh bé nhỏ, Thôi Xung Tiêu trong mắt mới có ánh sáng rạng rỡ, để lộ chút nét thiếu niên vốn có, cười đi tới, cẩn thận dò xét hắn.
Nghe nói, Thôi Xung Tiêu bái nhập môn hạ một vị cao nhân. Nhưng cụ thể ở đâu, Thôi phụ không cho phép ai bàn tán, càng không được truyền lung tung ra ngoài. Chỉ biết rằng vị đại ca này mấy năm mới trở về một lần.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Thôi phụ và Thôi mẫu có tính cách cẩn thận, không hy vọng nhiều người biết được chuyện trưởng tử Thôi Xung Tiêu bái một vị cao nhân khó lường.
Tần Minh cũng vô tình nghe được bọn họ nhỏ giọng đàm luận, mới biết đại ca hẳn là bái nhập một đạo thống cổ lão có liên quan đến Thần Linh. Nhưng không phải để kính sợ và quán tưởng Thần Linh, giáo phái này có khí phách rất lớn, muốn chinh phục những “hiện tượng” và “địa giới” đặc thù biến hóa để bản thân sử dụng, để tự thân thành thần.
Mỗi độ xuân về hoa nở, phụ mẫu đều sẽ nhận được một phong thư đặc biệt, cần đối chiếu mấy quyển cổ thư để giải mã. Thư này rất thận trọng, tựa hồ được mã hóa đa tầng.
Mỗi khi đến lúc này, ngay cả người nghiêm khắc nhất như Thôi phụ cũng sẽ nở nụ cười tươi tắn, lại lộ ra vẻ vô cùng ôn hòa và rạng rỡ.
Tần Minh và đệ đệ Thôi Xung Huyền đều hoài nghi, đó là thư đại ca gửi về, khiến họ vui vẻ đến thế.
Thôi Xung Huyền còn từng đi đánh cắp thư, muốn xem nội dung. Kết quả căn bản không hiểu những mật ngữ kia, hắn bị Thôi phụ đánh cho một trận tơi bời, sau đó cũng không dám mạo hiểm nữa.
Dòng chính Thôi gia có rất nhiều vị lão giả tóc bạc trắng, thực lực đều thâm sâu khó lường. Có người đặt chân đến phương ngoại chi địa, quanh năm không ở trong tộc. Còn một vị lão giả đi theo con đường tân sinh, từng vì trêu chọc tiểu bối, hít sâu một hơi liền cuốn một con Tứ Sắc Tước trên cây xuống.
Những lão giả này đối với tiểu bối hoặc hiền lành hoặc nghiêm khắc, nhưng đều rất xem trọng việc bồi dưỡng hậu bối.
Mỗi khi những lão giả này cười chào hỏi, khiến Tần Minh gọi họ là Ngũ gia, Thất gia, hắn lại hồi tưởng một bóng người mờ ảo. Đó là một vị gia gia trong ký ức mơ hồ khi còn nhỏ, Tần Minh la hét đòi tìm ông.
“Hắn đi xa rồi, đã đến hoàng đô Đại Ngu quốc. Trước kia luyện pháp trên sách lụa suýt phát điên, bây giờ hắn ‘chém hết ràng buộc’ muốn đi tìm con đường của mình.”
“Ta muốn hắn, muốn vị gia gia ấy!” Mặc dù đã thích ứng sinh hoạt ở Thôi phủ, nhưng Tần Minh vẫn không nhịn được mắt đỏ hoe, sau đó hắn liền muốn có lại quyển sách lụa kia.
“Không được, sách lụa thuộc về cổ vật, không thể tùy ý lật qua lật lại, rất dễ bị hư hại. Con hãy luyện thành vài trang đầu trước rồi hẵng xem, chỉ là… cuốn sách này rất khó luyện thành.”
Từ đó về sau, Tần Minh rất để tâm đến việc luyện pháp trên sách lụa, quyết tâm theo đuổi nó, mỗi ngày đều kiên trì luyện tập, bất kể gió mưa.
Hắn có rất nhiều đường huynh đệ, đường tỷ muội. Trong số đó, số ít người đi xa, được người phương ngoại chọn trúng, đi lên một con đường rất khác biệt.
Cũng có một số huynh đệ tỷ muội gia nhập mật giáo, một số khác gia nhập môn phái khá nổi danh, còn vài người ở lại trong nhà, đi theo con đường tân sinh thể chất.
“Sách lụa có lai lịch rất lớn, đã từng là một trong những điển tịch lừng lẫy sao?” Thôi Xung Huyền dần dần lớn lên, sau khi biết huynh trưởng đang luyện gì cũng muốn theo luyện.
Thôi phụ nói thẳng: “Sách lụa rất khó luyện. Một người đi con đường này là đủ rồi, con có thể lựa chọn bí bản khác.”
Vì thế, Thôi Xung Huyền dần dần trưởng thành, đâm ra ghen ghét, la hét rằng vì sao hắn không thể luyện? Thậm chí có lần tỏ rõ địch ý với huynh trưởng…