» Chương 58: Tiến vào bí cảnh
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 28, 2025
Đáp án này tựa hồ nằm ngoài dự đoán, nhưng lại không hề nằm ngoài dự đoán. Biểu lộ của Hạ Ngữ và Phương Hiểu không hề thay đổi, tựa như đã đoán trước được đáp án này.
Biện Nhu Nhu thừa cơ bĩu môi nói: “Quả nhiên là đồ lười.”
Lữ Thiếu Khanh uốn nắn: “Sai, là rồng.”
“Phi! Không biết xấu hổ, cũng không soi gương xem mình là loại người gì?”
“Soái ca à, ta không muốn soi gương quá nhiều, sợ mình sẽ kiêu ngạo.”
Biện Nhu Nhu thổ huyết, nàng đã gặp qua kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy nam nhân nào vô sỉ đến mức này.
Hạ Ngữ liền hỏi: “Lữ sư đệ, ngươi thật sự lười?”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Ngươi đừng nghe nàng nói hươu nói vượn, cái này của ta không gọi là lười, cái này gọi là biết hưởng thụ cuộc sống. Giống Đại sư huynh như thế, tu luyện xong ra ngoài liền cùng người đánh đấm, không phải đang tu luyện thì cũng đang trên đường đi đánh nhau với người khác, cuộc sống như vậy có ý nghĩa sao? Có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, chi bằng hảo hảo hưởng thụ cuộc sống một chút. Đánh sống đánh chết để làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nói đến lẽ thẳng khí hùng, khiến mọi người im lặng.
Tiêu Y cười hì hì nói với nhóm Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, Hiểu tỷ tỷ, Nhu Nhu tỷ tỷ, các ngươi đừng tin Nhị sư huynh. Sư phụ nói, Nhị sư huynh cũng là thiên tài, nên hắn mới có thể làm như vậy.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Chớ khen, khen nữa ta sẽ ngại mất.”
Tiêu Y không thèm để ý Nhị sư huynh da mặt dày của mình, nàng nói với Hạ Ngữ: “Hạ Ngữ sư tỷ, chúng ta không cần để ý hắn.”
Hạ Ngữ gật đầu, sau đó bốn nữ nhân bọn nàng liền bắt đầu trò chuyện rôm rả. Nào là nước hoa son phấn, trang phục, đồ trang sức, còn có đủ loại chuyện bát quái đều trở thành chủ đề trong miệng bọn nàng.
Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ rằng, Hạ Ngữ, vị đại sư tỷ của Song Nguyệt cốc này, bình thường nhìn có vẻ là người ít nói. Khi tham gia vào loại chủ đề này, nàng cũng thao thao bất tuyệt. Lữ Thiếu Khanh nhịn không được lắc đầu.
Nữ nhân a, quả nhiên là giống nhau.
Phi thuyền có tốc độ rất nhanh, nhưng cũng phải mất ba ngày mới tới được đích.
Một nhóm năm người đứng tại lối vào bí cảnh.
Hạ Ngữ nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, sau khi đi vào, ngươi phụ trách một khu vực, được không?” Biết rằng bí cảnh có thể còn có những người khác tiến vào, Hạ Ngữ hơi bận tâm. Nàng hy vọng mau chóng thăm dò xong bí cảnh, tìm thấy tâm bí cảnh.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Được thôi, ta cùng sư muội đi thăm dò khu vực thuộc tính Hỏa.”
Hạ Ngữ nói với Phương Hiểu và Biện Nhu Nhu: “Hiểu tỷ tỷ, Nhu Nhu, ba người chúng ta cùng nhau liên thủ, mau chóng thăm dò.”
Sắp xếp xong, Hạ Ngữ hít sâu một hơi, nói: “Đi vào đi.”
Bạch quang lóe lên, không gian có chút vặn vẹo, Lữ Thiếu Khanh bước vào bí cảnh.
Vừa tiến vào, hắn cảm thụ linh khí trong không khí. So với bên ngoài, linh khí nơi đây nồng đậm hơn không ít. Nhưng cẩn thận cảm thụ một chút, sẽ phát hiện linh khí nồng độ đang không ngừng hạ xuống. Điều này cho thấy linh khí bên trong bí cảnh đang không ngừng tán đi.
Hạ Ngữ nhắm mắt lại, cảm thụ một phen rồi nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, chỉ có một tháng. Mấy vị, chúng ta tăng tốc độ lên đi.”
Sau đó nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, xin nhờ.” Rồi nàng phân biệt một phương hướng rời đi.
“Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu?” Tiêu Y ôm Tiểu Hồng hỏi.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một phương hướng, nói: “Nơi đó.” Phương hướng đó có thuộc tính Hỏa nồng đậm, cách thật xa, Lữ Thiếu Khanh đã có thể cảm nhận được nhiệt lượng của nó.
“Đi!” Tiêu Y hô to một tiếng, tiếp đó lao thẳng về phía trước.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thong thả bước đuổi theo. Lần đầu tiên thăm dò bí cảnh, Tiêu Y vô cùng hưng phấn, cười toe toét, trên đường đi cùng Tiểu Hồng vui cười đùa giỡn.
Lữ Thiếu Khanh theo sau nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đây không phải bên ngoài, nơi đây khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm.”
Tiêu Y không tin: “Nơi này nhìn rất đẹp mà, có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Bí cảnh được hình thành từ không gian loạn lưu gặp trở ngại hoặc đột biến. Tựa như một dòng sông, khi gặp trở ngại sẽ hình thành dòng xoáy. Bí cảnh chính là dòng xoáy của không gian loạn lưu, nhưng tồn tại dưới hình thức không gian trong thế giới hiện thực. Trong bí cảnh ẩn chứa linh khí nồng đậm hơn ngoại giới, sẽ sinh ra các loại thiên tài địa bảo, đồng thời, cũng sẽ có các loại nguy hiểm. Nếu có thể ổn định kết cấu bí cảnh, liền sẽ hình thành một phương tiểu thiên địa, hoặc trải qua đại năng xử lý sẽ trở thành một chỗ động thiên phúc địa. Bất quá so với việc xử lý bí cảnh để biến thành động thiên phúc địa, các đại năng thường thích tự mình sáng tạo một cái. Động thiên phúc địa do tự mình sáng tạo sẽ tốt hơn và an toàn hơn. Tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên không thể tiến vào bí cảnh, bởi vì bí cảnh quá yếu, không chịu đựng được uy áp của bọn họ. Nhưng những tồn tại bên trong bí cảnh lại có khả năng mạnh hơn cả Nguyên Anh.
Giống Tiểu Bạch như Tiêu Y, đơn độc một mình đi bí cảnh, đoán chừng sẽ không còn cả cặn bã.
Thời gian bí cảnh mới hình thành, linh khí nồng đậm, mọi thứ nơi đây đều được trời ưu ái hơn thế giới bên ngoài, phong cảnh cũng không ngoại lệ. Tiêu Y đắm chìm trong cảnh đẹp, trên đường đi liên tục “oa oa” kêu lên.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Sư muội, ngươi xem, phía trước đóa hoa kia rất xinh đẹp, hái xuống đi.”
Ở phía trước Tiêu Y mười mấy trượng, có một đóa hoa tím tiên diễm, đón gió lay động, nghiêm trang nở rộ. Tiêu Y sau khi nhìn thấy, hai mắt lập tức lộ ra ánh sao.
“Thật sao, đẹp quá!”
Tiêu Y dùng lực dưới chân, bay thẳng về phía đóa hoa tím. Tiểu Hồng lại chủ động bay trở về bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, đậu trên vai hắn, kêu lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh cười xấu xa nói: “Cứ để nàng chịu chút giáo huấn, bằng không thật sự cho rằng nơi này là thế ngoại đào nguyên.”
Tiêu Y bay thẳng về đóa hoa tím, đưa tay định hái. Đúng lúc sắp chạm vào đóa hoa, bỗng nhiên đóa hoa này thay đổi. Lúc đầu những cánh hoa tím dài nhỏ, kiều diễm ướt át, lại đột nhiên biến thành một gương mặt to khủng khiếp.
“Rống!”
“A. . .”
Tiêu Y như một con chim cút bị dọa, hét thất thanh. Một con quái thú tím như mãnh hổ vọt ra.
“An Khang Tử Thú!” Lữ Thiếu Khanh cười nói: “Một loài yêu thú chỉ xuất hiện ở bí cảnh, giỏi ngụy trang, thực lực tối đa đạt Luyện Khí hậu kỳ.”
“Nhị sư huynh, cứu mạng a!”
Tiêu Y quay đầu liền xông về phía Lữ Thiếu Khanh. Nhưng tốc độ của An Khang Tử Thú nhanh hơn Tiêu Y tưởng tượng, nó nhảy vọt một cái liền chặn trước mặt Tiêu Y, há cái miệng to như chậu máu cắn xuống.
“A. . .”
Tiêu Y vội vàng né tránh, nàng vừa chạy vừa kêu: “Nhị sư huynh, cứu ta.”
Lữ Thiếu Khanh nói: “Không ai cứu ngươi, ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, thì phải tự mình xử lý nó.”
Tiêu Y nhanh khóc, mà An Khang Tử Thú nhìn thấy Tiêu Y trốn tới trốn lui. Tức giận gầm lên một tiếng, linh lực ba động không ngừng khuếch tán từ trên người nó. Cơn phẫn nộ của nó hiển lộ không sót chút nào, tiếp đó tốc độ của nó còn nhanh hơn vừa rồi, như thiểm điện vồ tới trước mặt Tiêu Y.
Tiêu Y hoảng sợ, lớn tiếng kêu, trong tay vung trường kiếm, kiếm ý khuấy động…