» Chương 304: Đến Tiêu gia
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025
Sau vài ngày phi hành, Lữ Thiếu Khanh đã thấy Dương Thành hiện ra ở phía xa.
Tiêu gia tọa lạc tại Dương Thành, trước kia vốn là một tiểu gia tộc. Về sau, khi Tiêu Sấm bái nhập Thiên Ngự Phong và đột phá trở thành Nguyên Anh, Tiêu gia đã quật khởi, trở thành đại gia tộc nổi danh khắp Tề Châu, và cũng trở thành chủ nhân của Dương Thành.
Dương Thành hiện ra từ đằng xa. Khi khoảng cách gần lại, bức tường thành cao hơn mười trượng dẫn đầu lọt vào tầm mắt. Đương nhiên, đó là cao đối với phàm nhân mà nói. Đối với tu sĩ bình thường, đừng nói tường thành ở đây chỉ khoảng mười trượng, dù trăm trượng cũng có thể dễ dàng vượt qua. Tường thành được xây dựng để phòng vệ phàm nhân và những hung thú có thể xuất hiện.
Cổng thành có binh lính trấn giữ kiểm tra, trên tường thành cũng có binh lính tuần tra qua lại. Lữ Thiếu Khanh lấy làm kỳ lạ, đứng trên phi thuyền chỉ vào những binh lính phàm nhân hỏi: “Cần những binh lính này làm gì? Hù dọa ai đây?”
Binh lính phàm nhân dù được trang bị tinh lương, nhưng đối với tu sĩ không hề có chút uy hiếp nào. Ngay cả một tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể một mình tiêu diệt hàng ngàn hàng vạn binh lính phàm nhân.
Tiêu Y bĩu môi, giọng điệu không mấy vui vẻ, nói: “Những binh lính đó do Đại bá quản lý, à, Đại bá ấy chính là cha của Tiêu Quần.”
Cha của Tiêu Quần, cũng chính là con trai ruột của Đại trưởng lão Tiêu Tự Minh nhà họ Tiêu.
Tiêu Y nhìn binh lính trên tường thành và ở cổng, gương mặt hiện rõ vẻ tức giận bất bình: “Đại bá là Thành chủ, nói là cần có binh lính để duy trì trị an trong thành, quản lý phàm nhân. Hơn nữa, còn chế tạo vũ khí, trang bị cho những binh lính này, hàng năm đều tốn một khoản chi tiêu khổng lồ. Những tài nguyên này nếu dùng cho tộc nhân rõ ràng sẽ tốt hơn, vậy mà Đại bá hắn cứ khăng khăng làm như vậy, thật đáng ghét.”
Tiêu gia tọa trấn Dương Thành, cha của Tiêu Y là Gia chủ, nhưng Thành chủ Dương Thành lại không phải Gia chủ hay thân tín của Gia chủ. Từ đó có thể thấy, cuộc đấu tranh nội bộ của Tiêu gia cũng rất kịch liệt.
Nghe Tiêu Y nói, Phương Hiểu âm thầm lắc đầu. Kiểu đấu tranh nội bộ này, hầu hết gia tộc đều có, đây là trạng thái bình thường.
Tiêu gia có hai vị Nguyên Anh: Đại trưởng lão Tiêu Tự Minh, và Tiêu Sấm — em trai của Tiêu Dũng, Phong chủ Xích Nguyệt Phong. Đại trưởng lão Tiêu Tự Minh có thực lực Nguyên Anh trung kỳ, Tiêu Sấm là Nguyên Anh sơ kỳ. Tiêu Tự Minh bản thân thực lực cường hãn, Tiêu Sấm kém hơn một chút, nhưng phía sau hắn có Lăng Tiêu Phái làm chỗ dựa. Vì vậy, trên thực tế, hai người họ cân sức ngang tài, không ai làm gì được ai. Tiêu gia cũng vì thế trở thành hai phe cánh.
Lữ Thiếu Khanh cũng đã nói một câu, mang theo khinh bỉ: “Đủ loạn.”
Lăng Tiêu Phái ngũ đại chủ phong, sáu vị Đại Nguyên Anh, nhưng không có loại vấn đề này. Chưởng môn thượng vị, không có ai dám gây sự đối nghịch. Thiên Ngự Phong phục tùng Chưởng môn, không có ai cố ý khiêu chiến uy tín của Chưởng môn để tạo thành nội đấu.
Tiêu Y cũng biết rõ vấn đề nội bộ của Tiêu gia. Gương mặt nàng vốn bình thường vô tư lự, giờ lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, biến thành một nha đầu nặng trĩu tâm sự. Nàng nói: “Thúc thúc trở thành Nguyên Anh, phụ thân Kết Đan, trong gia tộc tất cả mọi người đồng ý để phụ thân đương gia chủ, không ai ủng hộ Đại bá. Đại bá lúc ấy cũng không nói gì. Về sau Đại trưởng lão trở về, mới khiến Tiêu gia thành ra bộ dạng này.”
Lữ Thiếu Khanh âm thầm lắc đầu. Tiêu gia là sau khi Tiêu Sấm trở thành Nguyên Anh, từ Tiêu Dũng đảm nhiệm gia chủ, trải qua phát triển mới trở thành đại gia tộc mới nổi. Tiêu gia so với các đại gia tộc khác thì nội tình kém xa. Còn cứ mãi nội đấu, sớm muộn cũng sẽ suy sụp.
Bất quá nha, Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua sư muội của mình. Ánh mắt hắn lóe lên một tia nhu sắc: Muốn cứu Tiêu gia, gánh nặng liền rơi trên vai ngươi.
Tiêu Y thiên phú rất tốt, tương lai thành tựu tất nhiên sẽ vượt qua bất cứ ai trong Tiêu gia. Đến khi đó muốn cứu Tiêu gia bất quá chỉ là một câu thôi. Bất quá bây giờ nha, nhất định phải cố gắng mới được.
Tiêu Y đang nhìn tòa thành ngày càng gần, đột nhiên lần nữa cảm nhận được một luồng hàn ý. Nàng đã quen thuộc với cảm giác này, như chim sợ cành cong, lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhị sư huynh của mình. Nàng phát hiện ánh mắt Lữ Thiếu Khanh có chút khác lạ, đang nhìn nàng với vẻ hiếm thấy nhu hòa. Không thể không nói, trong mắt Tiêu Y, dáng vẻ như vậy của Nhị sư huynh tỏa ra sức hấp dẫn không hề thua kém Đại sư huynh.
“Nhị… Nhị sư huynh, ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tiêu Y lắp bắp nói, “Hiểu tỷ tỷ, vẫn còn ở đây.”
Sau khi nói xong, Tiêu Y phát hiện biểu lộ của Nhị sư huynh trở nên hung hăng.
“Hỗn đản, ta hôm nay liền đem cái khối óc vàng óng của ngươi rút ra…”
Phi thuyền hạ xuống, Tiêu Y với mái tóc rối bời dẫn đường tiến về Tiêu gia.
Đại viện Tiêu gia tọa lạc tại vị trí tốt nhất Dương Thành, chiếm diện tích cực lớn. Cổng ra vào còn lớn hơn bình thường một phần ba. Cánh cổng lớn màu đỏ thẫm mở rộng ra, trên đó viết hai chữ “Tiêu gia”. Hai bên cổng đứng hai tên đồng tử giữ cửa. Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, thấy không có quá nhiều khác biệt so với gia tộc bình thường, chỉ là nhiều hơn mấy phần mùi vị nhà giàu mới nổi. Ánh mắt sắc bén của hắn phát hiện xung quanh bày ra một số trận pháp và cấm chế, rất phổ thông, đa số có tác dụng cảnh báo.
Khi đi tới Tiêu gia, Tiêu Y có thêm mấy phần thần khí, lồng ngực cũng ưỡn thẳng mấy phần, đầu hơi ngẩng lên. Đây là nhà của nàng.
Tiêu Y không nói hai lời, dẫn đầu đi lên. Người giữ cửa bên này đã sớm chú ý tới ba người Lữ Thiếu Khanh. Chủ yếu là con tiểu hồng điểu treo trên đầu Tiêu Y, muốn không gây chú ý cũng khó.
Theo Tiêu Y đến gần, người giữ cửa cũng nhìn rõ người đội chim nhỏ trên đầu là ai.
“Tiểu… tiểu thư?” Hai tên đồng tử giữ cửa giọng mang theo chần chờ.
“Không sai, là ta, ta Tiêu Y trở về, hắc hắc…” Tiêu Y mười phần cười đắc ý, có khí thế “ta Hồ Hán Tam trở về”.
Tiêu Y dẫn Lữ Thiếu Khanh và Phương Hiểu trực tiếp đi vào.
Chưa đợi Tiêu Y la hét, một thanh âm vang lên: “Tiêu Y? Ngươi thế mà trở về rồi?”
Thanh âm quen thuộc, Tiêu Quần xuất hiện.
Xúi quẩy! Tiêu Y trong lòng không nhịn được thầm nghĩ một câu. Nhìn thấy Tiêu Quần, sắc mặt nàng lập tức khó coi mấy phần. Từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất chính là con đường tỷ này. Vừa trở về nơi đây, người nhà đầu tiên gặp lại lại là Tiêu Quần, điều này giống như vừa ra cửa liền đạp phải một cục cứt chó, tâm tình tươi đẹp cả ngày bị chà đạp hơn phân nửa.
Tiêu Y khó chịu hừ một tiếng: “Làm sao? Đây là nhà ta, ta không thể trở về sao?”
Tiêu Quần nhìn thấy Tiêu Y, lửa ghen ghét trong mắt cháy hừng hực. “Ngươi sẽ không phải bị Lăng Tiêu Phái đuổi ra đấy chứ? Ha ha…”
Vừa định cười hai tiếng, Tiêu Quần chú ý tới Lữ Thiếu Khanh phía sau Tiêu Y. Nhớ tới lần đầu tiên đi Thiên Ngự Phong thê thảm, Tiêu Quần như con chuột bị đạp đuôi, lập tức chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Hỗn đản, đồ vô sỉ, ngươi còn dám tới Tiêu gia?”
Trước đó tại Lăng Tiêu Phái, nàng không dám, cũng không thể làm gì. Nhưng bây giờ đây là Tiêu gia, là địa bàn của nàng, nơi đây có gia gia của nàng tại. Tiêu Quần không còn sợ hãi.
Tiêu Y giận dữ: “Ngươi cái đống cứt chó này dám mắng Nhị sư huynh của ta! Tiêu Quần, ngươi cho ta khách khí một chút, bằng không ta đối với ngươi không khách khí!”
“Thật sao? Ngươi làm sao đối với ta không khách khí?” Tiêu Y càng không vui, Tiêu Quần lại càng đắc ý. Nàng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: “Ta liền mắng hắn thì sao? Hắn có dám động thủ không?”
Vừa mới nói xong, Tiêu Quần cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới…