» Chương 305: Nhị sư huynh, ngươi là vì ta trút giận sao?

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 29, 2025

Tiêu Quần đột nhiên cảm thấy cổ mình bị một bàn tay vô hình siết chặt, khó mà hô hấp.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể Tiêu Quần chậm rãi dâng lên. Sắc mặt nàng đỏ bừng, như người sắp chết chìm liều mạng giãy giụa, há to miệng cố gắng hớp khí. Đôi mắt nàng bắt đầu trợn trắng dã như cá chết, hô hấp dần dần suy yếu.

Tiêu Y chú ý tới ánh mắt băng lãnh của nhị sư huynh mình, sát ý mãnh liệt không hề che giấu toát ra, khiến nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi mấy phần. Nàng giật nảy mình: Nhị sư huynh muốn làm gì? Muốn giết Tiêu Quần sao?

Cũng phải thôi, nhị sư huynh trước đó đã buông tha Tiêu Quần, giờ nàng ta còn dám đến trêu chọc hắn, đây là tự tìm cái chết. Tiêu Y không lên tiếng, nàng lựa chọn tin tưởng nhị sư huynh của mình. Đúng như lời sư phụ nói, nhị sư huynh ta chẳng bao giờ làm chuyện vô nghĩa.

Mấy đồng bọn của Tiêu Quần chú ý tới hành động của Lữ Thiếu Khanh, thi nhau hét lớn:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Buông ra! Nơi này là Tiêu gia, không phải chỗ ngươi muốn hoành hành!”
“Đáng ghét! Muốn chết à?”

Đối với những kẻ đứng cạnh Tiêu Quần, Lữ Thiếu Khanh chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ!”

Mấy đồng bọn của Tiêu Quần trong chớp mắt đã ngất đi.

Tiêu Quần nhìn ánh mắt băng lãnh của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nàng hai tay giãy giụa, cố gắng bấu víu vào một cọng rơm. Trước sức mạnh này, nàng thậm chí không thể nói nên lời.

Ta… ta phải chết sao?

Dần dần, Tiêu Quần cảm thấy ý thức mình bắt đầu mơ hồ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiêu Quần bỗng nhiên cảm thấy cơ thể thả lỏng, khôi phục tri giác. Nàng quỳ trên mặt đất, há to miệng, liều mạng hô hấp, lần đầu tiên cảm thấy không khí sao mà ngọt ngào.

“Hô hô…”

“Thế nào!” Giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến, khiến Tiêu Quần không khỏi run rẩy một chút. “Còn dám ngang ngược trước mặt ta ư?”

Giọng điệu rất bình thản, không chút dao động cảm xúc. Thậm chí, Tiêu Quần còn cảm thấy chủ nhân của giọng nói này hẳn là một người ôn tồn lễ độ.

Thế nhưng!

Tiêu Quần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nàng, hình tượng ôn tồn lễ độ kia lập tức tan biến. Tiêu Quần chật vật đứng lên, trong mắt đã mang theo sự kính sợ.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Nơi này là Tiêu gia, không phải Thiên Ngự Phong của ngươi.”

Tiêu Quần ánh mắt dời sang một bên, không dám nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh. Giọng điệu bề ngoài có vẻ còn cứng rắn, nhưng trên thực tế, cho dù là Tiêu Y cũng nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói của Tiêu Quần. Tiêu Quần lúc này như một con chó cụp đuôi, chẳng dám sủa bậy.

Thấy hiệu quả không tệ, Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, thứ lấn yếu sợ mạnh, dễ nắm bắt hơn. Hắn lườm Tiêu Quần một cái: “Cút xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu, đừng xuất hiện trước mặt ta, bằng không ta quất ngươi.”

Dọa Tiêu Quần giật mình thon thót, nàng ta bỏ mặc cả đồng bọn, vội vàng biến mất khỏi nơi này.

Tiêu Y dở khóc dở cười, lần đầu thấy Tiêu Quần ra nông nỗi này, nhưng trong lòng nàng lại rất vui. Tiêu Y cười lên, hai mắt nàng híp lại thành hình lưỡi liềm.

“Nhị sư huynh, huynh đây là trút giận cho ta sao?” Tiêu Y cười tủm tỉm, kéo áo Lữ Thiếu Khanh hỏi.

Trước đó, khi Tiêu Quần lần đầu đến Thiên Ngự Phong, Lữ Thiếu Khanh biết được mâu thuẫn giữa Tiêu Y và Tiêu Quần, đã sắp đặt một trận dạy dỗ nàng. Hiện tại lại thu thập Tiêu Quần, Tiêu Y cảm thấy đây chính là để trút giận cho mình.

Lữ Thiếu Khanh giận dữ, một tay gạt phăng tay Tiêu Y: “Tự đa tình! Ai trút giận cho ngươi?”

Hắc hắc, khẩu thị tâm phi. Tiêu Y không hề giận, trái lại càng vui vẻ, lại một lần nữa kéo áo Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, huynh cứ thừa nhận đi.”

“Cút! Cút! Cút! Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có ở đây mà sát bên ta.”

“Hắc hắc…”

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo sự ngạc nhiên cất lên: “Tiểu Y!”

Lữ Thiếu Khanh nhìn theo hướng âm thanh, thấy một phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa, người mặc váy dài gấm hoa màu vàng nhạt, dung mạo giống Tiêu Y đến mấy phần. Tóc nàng vấn đơn giản thành búi mây, cài một chiếc trâm ngọc. Cách ăn mặc giản dị, toát lên vẻ bình dị gần gũi.

Chẳng cần nhìn gì khác, chỉ riêng dung mạo và mái tóc của phụ nhân, Lữ Thiếu Khanh liền biết đó là mẫu thân của Tiêu Y, Tô Uẩn Ngọc. Hai người quá giống. Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh không khỏi thầm may mắn rằng Tiêu Y có vẻ ngoài giống mẫu thân nàng, chứ không phải phụ thân. Tô Uẩn Ngọc thuộc dạng tiểu thư khuê các, dáng vẻ hết sức xinh đẹp, chỉ cần đứng đó thôi đã toát lên vẻ ôn nhu rõ rệt.

Quả nhiên, Tiêu Y thấy người đến, vui vẻ gọi một tiếng: “Mẫu thân!”

Sau đó như chim non về tổ, dang cánh vui sướng lao vào lòng Tô Uẩn Ngọc. Nàng ôm chặt lấy Tô Uẩn Ngọc, nũng nịu nói: “Mẫu thân, con rất nhớ người.”

“Nha đầu ngốc!”

Tô Uẩn Ngọc trong lòng cũng kích động không thôi, con gái lần đầu tiên xa mình lâu như vậy, nàng cũng rất nhớ con gái. Nhưng dù sao cũng là người làm mẫu, lại là gia chủ phu nhân, nàng không quên lễ nghi. Vỗ vỗ con gái, ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh và Phương Hiểu, nàng nói với con gái: “Không giới thiệu bằng hữu cho mẫu thân sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như gió xuân ấm áp, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.

Tiêu Y kéo tay mẫu thân mình, mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ, giới thiệu với mẹ: “Mẹ, đây là nhị sư huynh của con, Lữ Thiếu Khanh. Còn đây là Phương Hiểu tỷ tỷ, ừm, đến từ Phương gia.”

Tô Uẩn Ngọc lập tức kinh ngạc, dù mơ hồ đoán được, nhưng khi thật sự xác nhận thì vẫn không khỏi giật mình.

Sau khi kinh ngạc, Tô Uẩn Ngọc vội vàng chắp tay chào Lữ Thiếu Khanh và Phương Hiểu: “Quý khách, quý khách! Không có từ xa tiếp đón, chiêu đãi không chu đáo, mong Lữ công tử và Phương tiểu thư đừng trách.” Sau đó khẽ vỗ đầu Tiêu Y, trách mắng: “Con bé này, thật là! Nhị sư huynh và Phương tiểu thư đến, cũng không nói trước một tiếng. Khiến Tiêu gia chúng ta thật thất lễ.”

Tiếp đó, nàng phân phó người bên cạnh: “Mau gọi gia chủ đến đây nghênh đón quý khách.”

Thân phận Phương Hiểu thì không nói, Phương gia dòng dõi đông đúc, nàng đến chỉ có thể coi là một vị khách bình thường. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại khác. Đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu phái, nhị sư huynh của Tiêu Y, có quan hệ không nhỏ với Tiêu gia. Không mở cửa trung môn để nghênh đón thì thật chẳng ra thể thống gì.

Lữ Thiếu Khanh không để ý những lễ tiết này, trái lại hắn ghét chúng. Hắn xua tay, nói với Tô Uẩn Ngọc: “Bá mẫu, không cần phiền phức vậy đâu. Bá mẫu cứ cho người tìm cho chúng ta một gian phòng là được, chúng ta ở đây vài ngày rồi sẽ đi.”

Tiêu Y lập tức giơ tay lên, reo lên: “Nhị sư huynh, để ta dẫn huynh đi!”

Đây là Tiêu gia, địa bàn của nàng, đương nhiên nàng muốn tự mình tìm chỗ ở tốt nhất cho nhị sư huynh.

“Được, đi thôi.”

Sau đó Tiêu Y bỏ lại mẫu thân mình, dẫn Lữ Thiếu Khanh đi trước vào trong. Để lại Tô Uẩn Ngọc ngây người tại chỗ, có chút thất thần nhìn theo con gái. Khi thấy con gái mình còn thỉnh thoảng kéo áo Lữ Thiếu Khanh, rồi lại bị hắn ghét bỏ mà gạt phăng bàn tay nhỏ, trên mặt nàng lộ vẻ suy tư…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3194: Đại Tạp hà biến hóa

Chương 3193: Như vậy đồ ăn, thương cảm cũng vô dụng

Chương 3192: Ngươi làm sao như thế đồ ăn?