» Chương 601: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của gia hỏa, chết không có gì đáng tiếc

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025

Thái gia.
Thái Thế An, thân là gia chủ Thái gia, đồng thời là thành chủ Vĩnh Ninh thành, đang tu luyện.

Dù là thành chủ, nhưng mọi sự vụ lớn nhỏ trong thành đều được hắn giao phó cho thủ hạ xử lý, bản thân hắn rất ít khi hỏi đến. Thái Thế An khác biệt với đệ đệ Thái Thế Định. Thái Thế Định có vẻ ngoài của một lão nhân, trong khi Thái Thế An lại duy trì dung mạo trung niên. Khuôn mặt chữ điền, tướng mạo trông rất trung hậu. Tuy nhiên, chỉ những ai thực sự hiểu rõ Thái Thế An mới biết hắn rốt cuộc là một người như thế nào.

Vĩnh Ninh thành nằm gần rừng rậm Nam Hoang. Trong rừng rậm này không những có đủ loại hung thú nguy hiểm, mà còn có cả tộc người Tang Lạc Nhân hoang dã và các phản nghịch Thánh tộc. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu không có chút thủ đoạn phi thường, làm sao có thể vững vàng nắm giữ Vĩnh Ninh thành trong tay?

Tuy nhiên, Thái Thế An tu luyện không được bao lâu liền mở mắt. Ánh mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó rời khỏi nơi tu luyện, đi ra bên ngoài. Hắn xuất hiện trên bầu trời, đứng lặng giữa không trung vạn mét, tựa như Thiên Thần nhìn xuống Vĩnh Ninh thành. Thái Thế An dùng ánh mắt dò xét toàn bộ Vĩnh Ninh thành; mọi thứ trong thành đều nằm dưới sự chú ý của hắn. Ngay cả một con chuột nhỏ cũng không thể thoát khỏi ánh mắt hắn.

Sau khi tuần tra một lượt, ánh mắt nghi hoặc của Thái Thế An càng lúc càng đậm. Hắn thấp giọng tự nói: “Kỳ quái, vì sao lại có một cảm giác tâm thần bất định?” Đến cảnh giới như hắn, cảm giác tâm thần bất định tuyệt đối không phải vô cớ, tất sẽ có đại phiền toái. Đáng tiếc, hắn không thể tìm ra nguyên nhân rốt cuộc là gì. Bằng không, hắn đã có thể lập tức bóp chết cảm giác bất an này.

Đúng lúc này, thân ảnh Thái Thế Định từ phía dưới xuất hiện, tiến đến bên cạnh hắn: “Đại ca, có chuyện gì sao?”

Thái Thế An chậm rãi lắc đầu: “Có một cỗ cảm giác tâm thần bất định.”

“Vì sao vậy?”

“Không rõ nữa,” Thái Thế An thở dài, rồi nhớ đến chuyện của nhi tử, bèn hỏi: “Tiểu Úc đã lành thương rồi chứ?” Suốt thời gian qua, Thái Thế Định luôn là người giúp Thái Úc chữa thương. Nay Thái Thế Định tới đây, hẳn là thương thế của con hắn đã gần như bình phục.

Thái Thế Định gật đầu: “Đã ổn rồi, những vết thương còn lại cũng không đáng ngại lớn, chỉ cần thêm ít thời gian nữa là có thể hoàn toàn lành lặn.”

Thái Thế An trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào, nhi tử không sao là tốt rồi. “Hắn đang ở đâu?”

“Đi tìm người cứu nàng rồi.” Thái Thế Định không giấu giếm, kể lại mọi chuyện một lượt.

Thái Thế An nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc: “Hừ, thừa nước đục thả câu, đúng là không biết sống chết.”

Thái Thế Định rất tán thành, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nếp nhăn trên mặt cùng lúc đó xao động, trông rất đáng sợ: “Cho nên, tiểu Úc muốn tự mình đi ‘cảm tạ’ bọn hắn.”

“Ha ha, bọn hắn nhất định sẽ phải hối hận vì cái hành vi ‘hét giá’ của mình.” Hai chữ “cảm tạ” được Thái Thế Định nhấn rất nặng, ý nghĩa thực sự của nó, Thái Thế An trong lòng hiểu rõ. Tuy nhiên, hắn không có bất kỳ phản đối nào. Dám uy hiếp Thái gia, không giết chết bọn chúng thì mặt mũi Thái gia đặt ở đâu? Tại Vĩnh Ninh thành này, muốn đứng vững gót chân, dựa vào chính là sự tàn nhẫn.

Nhưng nghĩ đến cảm giác bất an vừa rồi của mình, hắn có chút lo lắng: “Thân phận lai lịch của bọn chúng thế nào?”

Thái Thế Định hiểu nỗi lo của đại ca, cười một tiếng: “Yên tâm đi, tiểu Úc đã thăm dò rồi, bọn chúng không có địa vị gì lớn.”

“Thế thì tốt, hừ, những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, chết không có gì đáng tiếc.” Thái Thế An hai tay chắp sau lưng, thân ảnh chậm rãi biến mất, đồng thời phân phó: “Bảo tiểu Úc đoạn thời gian này đừng ra khỏi thành, hãy an phận một thời gian.” Nói xong, hắn cũng biến mất tại chỗ.

Thái Thế Định hắc hắc cười không ngừng, vừa định rời đi thì một đạo lưu quang bay tới. Thái Thế Định đón lấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, sát khí tràn ngập: “Muốn chết!”

Người Thái gia đến rất nhanh. Người đến trước một bước là Tam thúc của Thái Úc – Thái Thế Định, Lữ Thiếu Khanh đã gặp qua. Thái Thế Định đằng đằng sát khí, khuôn mặt khô khan như khô mộc bị sét đánh qua, dữ tợn kinh khủng. Hai mắt hắn toát ra một cỗ ánh sáng sắc lạnh.

“Thật to gan,” Thái Thế Định gào thét mà đến, thanh âm lạnh lẽo vang vọng thiên địa: “Dám ra tay với Thái gia ta, muốn chết!”

“Tam thúc!” Nhìn thấy Tam thúc của mình tới, Thái Úc kích động đến lệ nóng doanh tròng, cứu tinh đã đến.

Lữ Thiếu Khanh có chút kỳ quái, hắn hỏi Thái Úc: “Cha ngươi đâu? Sao mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm đều là Tam thúc ngươi đến, cha ngươi không thấy tăm hơi? Ngươi xác định Tam thúc ngươi thật chỉ là Tam thúc ngươi?”

“Mà không phải cha ruột ngươi?” Lời này thật buồn nôn.

Úc Linh yên lặng không nói, Thái Úc bị tức đến thương thế càng nặng, tiên huyết xông lên cổ họng. Mà tức giận đến tột độ lại là Thái Thế Định, hắn vừa đến đây liền nghe Lữ Thiếu Khanh ở chỗ này nói xấu hắn. Thái Thế Định bộc phát khí tức bay thẳng thiên địa, thiên địa vì đó mà run rẩy, song chưởng hắn tỏa ra ánh sáng: “Đáng chết, ngươi đi chết đi!”

“Ai, ai, bị vạch trần, muốn giết người diệt khẩu sao?” Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang đứng cạnh Thái Úc, lấy Thái Úc ra làm lá chắn. “Cẩn thận một chút, đừng đánh chết hắn.”

“Đáng chết!” Thái Thế Định sợ ném chuột vỡ bình, không thể không đè xuống sát ý của mình, gầm thét với Lữ Thiếu Khanh: “Phản nghịch Thánh tộc, ngươi mau thả Tiểu Úc của ta ra!”

“Ngươi gọi ta cái gì?” Lữ Thiếu Khanh run rẩy, chỉ vào Thái Thế Định: “Đừng tưởng ngươi trông già thì có thể tùy tiện ngậm máu phun người, ta sẽ kiện ngươi tội phỉ báng đấy!” Mã Đức, ta chỉ là một nhân loại bình bình đạm đạm, lương thiện bình thường, là thanh niên tốt của Tề Châu. Các ngươi phản nghịch Thánh tộc chẳng liên quan gì đến ta! Ta cũng không muốn dính líu, dính líu vào là mười cái mạng cũng không đủ để giết.

Thái Thế Định dường như nhất định phải gán mác phản nghịch cho Lữ Thiếu Khanh, hắn gầm thét: “Phản nghịch Thánh tộc, người người có thể tru diệt, ngươi…”

“Bốp!”

Một tiếng tát thanh thúy vang lên, cắt ngang lời Thái Thế Định. Lữ Thiếu Khanh một bàn tay hung hăng quật vào mặt Thái Úc. Thái Úc bị đánh cho choáng váng, nửa bên mặt cũng sưng phồng lên, đau đến hắn oa oa kêu to. Thái Thế Định cũng bị kinh ngạc, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh lần nữa hét lớn: “Ngươi muốn làm gì?”

Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: “Ta không phải phản nghịch Thánh tộc, ngươi không nên nói lung tung.”

“Phì,” Thái Thế Định phẫn nộ, mắng to: “Ngươi không phải phản nghịch Thánh tộc thì có thể là ai?” Bắt cóc điệt nhi của ta để tống tiền Thái gia, đây không phải chuyện phản nghịch làm thì còn có thể là ai?

“Bốp!”

Lại là một bàn tay, một bên mặt khác của Thái Úc cũng sưng phồng lên. Thái Úc vốn bị trọng thương, thức hải bị đánh đến tan vỡ, đau đầu đến muốn mạng, thân thể bị giam cầm, giờ lại chịu thêm hai bàn tay, cả người gần như sắp chết.

“A…” Thái Úc không nhịn được nữa, hét thảm lên, đau đến nước mắt hắn sắp trào ra.

“Nào,” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm: “Thử vu khống ta là phản nghịch thêm lần nữa xem nào?”

Thái Thế Định lần này đã hiểu, hắn đã hiểu ý Lữ Thiếu Khanh. Dám nói hắn là phản nghịch, Lữ Thiếu Khanh liền quật vào mặt điệt nhi hắn.

“Ngươi…” Thái Thế Định nhất thời không biết có nên hét nữa hay không.

“Hừ, thật to gan.” Một tiếng hừ lạnh vang lên, thân ảnh Thái Thế An chậm rãi xuất hiện…

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 2595: Đem miệng thu vừa thu lại a

Chương 2594: Sau cùng hi vọng phá diệt

Chương 2593: Dứt bỏ các ngươi bọn này vướng víu