» Chương 602: Đây là nhà ngươi công tử nguyện ý đưa cho ta
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày May 30, 2025
Thái Thế An xuất hiện, ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa ngập trời lửa giận. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của con trai mình mà hắn suýt chút nữa không nhận ra, biểu cảm bình tĩnh của hắn gần như không kềm được.
Đáng chết gia hỏa, bất kể ngươi là ai, ta nhất định phải giết ngươi! Thái Thế An gào thét trong lòng, sát ý tràn ngập khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống một mảng lớn.
Cho dù là Thái Thế Định, cũng không thể không vội vàng vận chuyển pháp lực của bản thân để ngăn cản phong mang của đại ca mình.
“Ngươi chính là Thái Thế An?” Lữ Thiếu Khanh đánh giá Thái Thế An một lượt, thấy bề ngoài hắn trung hậu không gì sánh được, nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không dám khinh thường. Kẻ có thể tu luyện tới Nguyên Anh, kẻ nào không phải lão hồ ly?
“Tiểu tử,” Thái Thế An ngữ khí bình tĩnh, nhìn không ra có bất kỳ ba động nào, “Ngươi thả nhi tử ta, ta tha cho ngươi bất tử!” Ngữ khí không thể nghi ngờ, khí tức khinh miệt cao ngạo hiển lộ hoàn toàn.
Lữ Thiếu Khanh cười thầm trong lòng, lẽ nào thành chủ đến đây mà đầu óc cũng tú đậu sao?
Lữ Thiếu Khanh vươn tay về phía Thái Thế An: “Linh thạch đâu? Ngươi chưa nhận được tin tức từ con trai ngươi sao? Một trăm vạn mai linh thạch, thiếu một mai cũng không được!”
Thái Thế Định giận dữ: “Tiểu tử, ngươi đang tìm cái chết!” Hắn không dám gọi Lữ Thiếu Khanh là phản nghịch, chỉ sợ điệt nhi của mình lại bị đánh.
Thái Thế An cũng vậy, vẻ tức giận chợt lóe lên: “Ngươi đang tống tiền Thái gia ta sao?” Trong lòng hắn đã đưa ra quyết định, không có ý định để Lữ Thiếu Khanh còn sống rời đi.
“Đâu có,” Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: “Loại lời này không nên nói lung tung, đây là công tử nhà ngươi định tặng cho ta. Ta cả đời quang minh chính đại, không chịu nổi loại vu khống này.”
Quang minh chính đại? Lời này mà ngươi cũng dám nói? Hai huynh đệ Thái Thế An, Thái Thế Định âm thầm cắn răng.
Thái Thế An đánh giá Lữ Thiếu Khanh, ý đồ nhìn ra điều gì đó từ trên mặt hắn: “Đoạn thời gian trước, phản nghịch Thánh tộc đã ra tay với nhi tử ta, tính toán của bọn chúng ta rõ ràng rành mạch. Ngươi có phải là phản nghịch không?”
Lời này vừa ra, Thái Thế Định giật mình trong lòng.
Đại ca, đừng!
Ngay sau đó, “bộp” một tiếng thanh thúy vang lên. Thái Úc lại bị quất thêm một bàn tay. Lần này, Thái Úc kêu rên, nước mắt trong mắt bắn ra mấy giọt.
Lữ Thiếu Khanh nụ cười không đổi, nói với Thái Thế An: “Ta đã bảo ngươi đừng nói lung tung rồi mà, đệ đệ ngươi không nói cho ngươi sao? Dám nói ta là phản nghịch, ta liền quất hắn! Ngươi cứ thử xem!”
Thái Thế An cuối cùng không thể giữ vững bình tĩnh. Sắc mặt hắn âm trầm hẳn, “Ngươi đang tìm cái chết!” Đã lâu lắm rồi không kẻ nào dám khiêu chiến Thái gia kiểu này. Lữ Thiếu Khanh xem như là người đầu tiên.
“Đừng nói nhảm,” Lữ Thiếu Khanh nói với hắn: “Muốn con trai ngươi trở về, thì mau đem linh thạch tới!”
Thái Thế Định nhìn hằm hằm: “Ai biết được, đưa linh thạch cho ngươi rồi, ngươi có lật lọng hay không?”
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: “Ngươi thấy ta giống kẻ không giữ lời hứa sao? Bớt ở đây dài dòng văn tự, mau đem linh thạch ra đây, không thì ta giết con tin đấy!” Lữ Thiếu Khanh đe dọa. “Hắn còn có phải là nhi tử ngươi không?” Hắn đặt tay trước mặt Thái Úc, ra vẻ nếu không đưa linh thạch sẽ giết chết Thái Úc ngay.
Thái Thế An bỗng nhiên bật cười: “Không đưa linh thạch cho ngươi, ngươi dám giết hắn sao? Giết nhi tử ta, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát thân sao?”
Lữ Thiếu Khanh sững sờ, đoạn quay sang nói với Thái Úc: “Ngươi xem, ta đã nói rồi, hắn không phải cha ruột ngươi. Nếu là cha ruột thì sẽ không nói ra lời này đâu. Trong mắt hắn, ngươi còn không bằng một trăm vạn linh thạch.”
Đáng chết gia hỏa! Thái Thế An chỉ hận mình không thể một tay vỗ chết Lữ Thiếu Khanh.
Thái Thế Định truyền âm cho đại ca mình: “Đại ca, không bằng cứ đáp ứng hắn trước, đem tiểu Úc thả về rồi nói. Đợi tiểu Úc trở về, chúng ta sẽ…”
Trong giọng nói mang theo âm tàn, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha Lữ Thiếu Khanh. Thái Thế An không tình nguyện, nhưng nhìn thấy thảm trạng của con trai mình, nếu cứu về muộn, không chừng sẽ để lại di chứng gì đó. Hắn chỉ có thể cắn răng: “Chỉ sợ hắn lật lọng.”
Thái Thế Định đã tính toán trước, trên khuôn mặt khô cằn nở nụ cười lạnh, cực kỳ giống một con sài lang xảo quyệt: “Yên tâm, sẽ không để hắn đạt được, ta tự có biện pháp.”
Hắn tiến lên một bước, quát với Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, một trăm vạn mai linh thạch có thể cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải lấy đạo tâm mà thề, rằng khi lấy được linh thạch nhất định phải thả tiểu Úc ra!” Hắn đây là học Thái Úc, “hoạt học hoạt dụng” trả lại cho Lữ Thiếu Khanh.
Úc Linh nghe vậy, lòng khẩn trương, liệu có đáp ứng không? Nếu đáp ứng, Lữ Thiếu Khanh sẽ không còn đường lùi. Trả Thái Úc về rồi, điều chờ đợi Lữ Thiếu Khanh nhất định là một kích lôi đình.
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ không vui: “Này này, làm gì thế? Đường đường Thái gia, lại sợ ta chơi xấu sao? Đại lượng chút, tầm nhìn lớn hơn chút, được không? Giữa người Thánh tộc với người Thánh tộc thật sự không có tín nhiệm sao?”
Thái Thế Định thấy vậy, cười khẩy: “Quả nhiên, ngươi không đáp ứng thì đừng mong có một trăm vạn mai linh thạch này!”
“Được thôi, được thôi,” Lữ Thiếu Khanh dường như bị buộc bất đắc dĩ, đành phải thề mà đáp ứng. Thấy Lữ Thiếu Khanh lại không có mấy phần kháng cự mà lập tức lập lời thề, hai người Thái Thế An và Thái Thế Định không khỏi thầm thắc mắc. Tiểu tử này, sao lại trông không chút sợ hãi nào?
“Tốt!”
Thấy Lữ Thiếu Khanh đã lập lời thề, Thái Thế Định không nói nhảm, không nói hai lời, lập tức ném một chiếc nhẫn trữ vật cho Lữ Thiếu Khanh.
“Thả người!”
Lữ Thiếu Khanh sau khi nhận được, lại nói: “Gấp gì mà gấp? Ta phải đếm xem số lượng có đúng không, không thì bị lừa, ta chẳng phải lỗ nặng sao?”
Dùng thần thức dò xét, lúc này mặt mày Lữ Thiếu Khanh hớn hở. Một trăm vạn mai linh thạch yên lặng nằm trong chiếc nhẫn trữ vật, Lữ Thiếu Khanh cười đến híp cả mắt. Quả nhiên vẫn là cướp đoạt tới nhanh nhất. Hiện tại xem ra, người Ma tộc cũng thật đáng yêu nha.
“Thả người!” Thái Thế Định lần nữa quát lớn. Hắn và Thái Thế An đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay; một khi Lữ Thiếu Khanh không thả người, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
“Gấp cái gì!” Lữ Thiếu Khanh lại thong thả nói với Úc Linh: “Ngươi qua một bên chờ đã.”
“Ngươi…” Úc Linh hiếm khi lộ ra vài phần lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: “Ngươi cứ vướng víu ở đây, ta sợ ta sẽ phân tâm.”
Mã Đức! Úc Linh thầm mắng trong lòng, xoay người rời đi. Mắt chó ta đui mù, lương tâm mờ ám, thế mà lại đi lo lắng cho ngươi, cái đại hỗn đản này!
Nhìn Úc Linh rời đi, hai người Thái Thế An và Thái Thế Định thờ ơ lạnh nhạt, không ra tay ngăn cản. Thực tế, Thái Úc vẫn còn trong tay Lữ Thiếu Khanh, bọn họ cũng không dám ngăn cản. Úc Linh đi thì đi, bọn họ không quan tâm. Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh còn ở lại đây là được.
“Thả người!” Thái Thế Định lần thứ ba quát lớn: “Nếu không thả người, ngươi không sợ lời thề phản phệ sao?”
“Rồi thả, rồi thả, khỉ khô gì mà gấp!” Lữ Thiếu Khanh ném Thái Úc đi.
Khí tức của Thái Thế Định trong nháy tức tăng vọt. Ngay trước khắc hắn định ra tay, Lữ Thiếu Khanh quát lớn một tiếng: “Chậm đã, ta cho các ngươi xem một bảo bối…”