» Chương 1552: Xem ở ta chim phân thượng, tạm thời buông tha ngươi
Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025
Tiêu Y cười hắc hắc, “Nhị sư huynh, chúng ta tiếp tục xuất phát sao?”
“Trở về, trở về,” Lữ Thiếu Khanh khó chịu phất tay với nàng, “Ta đi giữ gìn hòa bình thế giới, không muốn mang theo ngươi cái đồ vướng víu này.”
“Đừng a, nhị sư huynh…” Tiêu Y thấy thế, lập tức kéo quần áo Lữ Thiếu Khanh, nũng nịu nói. Mặc dù không có tác dụng, nhưng nàng vẫn cứ muốn thử. Vạn nhất hữu dụng thì sao?
Lữ Thiếu Khanh giơ tay vỗ xuống, Tiêu Y không trốn tránh, cứ để hắn đánh một cái vào mu bàn tay nàng. Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một cái, “Ngu xuẩn, thu hồi những ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu ngươi đi. Trước khi muốn làm người tốt thì hãy cân nhắc năng lực của mình trước đã. Không có khả năng thì đừng đánh mặt sưng làm bàn tử.”
Tiêu Y liên tục gật đầu, lộ ra vẻ nhu thuận nghe lời, “Là, là, nhị sư huynh nói cực phải, ta biết rồi.” Tất cả sự nhu thuận đó đều là vì muốn Nhị sư huynh giữ nàng lại.
Nhưng mà, Lữ Thiếu Khanh chỉ một câu: “Tốt, trở về đi.”
Tiêu Y trợn tròn mắt, kịch bản không thể như thế này được! Nàng đã giả bộ làm đứa bé ngoan ngoãn rồi, Nhị sư huynh đáng lẽ không nên đuổi nàng đi mới phải.
“Nhị sư huynh, đừng nói giỡn, ta không muốn trở về.” Tiêu Y không vui lắc đầu, “Nói đùa thôi, chuyện vui thế này mà trở về thì sao mà xem được? Trở về rồi, phía sau màn hắc thủ là ai, nàng làm sao biết rõ? Dù cho đến lúc Lữ Thiếu Khanh nói cho nàng, cũng không đã nghiền bằng mắt thấy tai nghe.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, giải thích chi tiết: “Ai nói giỡn với ngươi? Trở về cho ta ngăn chặn Đại sư huynh, để hắn trông chừng đám ‘mèo mèo chó chó’ kia, đừng để bọn chúng đi theo.”
Tiêu Y hiểu ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu, “Nhị sư huynh, ngươi không định để bọn họ biết, vì sao vậy?”
“Cứ để chúng đánh cho chó đầu óc đều lòi ra, chết thêm một ít ‘thú’ nữa rồi nói.” Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc trả lời, trong giọng nói toát ra sự tàn nhẫn, “Hơn nữa, nếu bọn chúng không chết thêm một ít ‘thú’ nữa để thực lực suy yếu đi, thì đến lúc đó ta làm sao tiêu diệt Cẩu tộc cùng Mặc Nha tộc đây?”
Tiêu Y trong lòng thầm mặc niệm cho Khuyển tộc và Mặc Nha tộc. Khi dễ Tiểu Hồng, đắc tội Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi. Cẩu tộc và Mặc Nha tộc gặp nạn rồi.
Lời tuy thế, Tiêu Y vẫn không muốn. Nàng kéo Tiểu Bạch, “Để Tiểu Bạch trở về, hắn là linh sủng của Đại sư huynh.”
Tiểu Bạch bó tay.
Bất quá, đúng lúc này, Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên nhíu mày, có vẻ khó chịu. Tiêu Y bên này còn chưa kịp hỏi vì sao, thì nơi xa Kế Ngôn đã dẫn người xuất hiện. Hồ Yên, Hồ Tuyết, Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần, còn có cả Ma Thuấn cũng đi theo. Năm người bọn họ ngoan ngoãn đi phía sau, không dám hó hé một tiếng.
“Phát hiện cái gì?” Kế Ngôn đi tới sau, tò mò đánh giá xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra gì. Dò xét một hồi, lại thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh khó chịu nhìn chằm chằm mình. Kế Ngôn trong lòng cân nhắc, mình có thiếu linh thạch của hắn đâu? Không đúng, cho dù có thiếu thì sao? Dù sao cũng không định trả.
“Có vấn đề gì sao?” Kế Ngôn mặt không đổi sắc nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, “Ta bảo ngươi đừng đánh chết trước, ngươi coi lời ta như gió thổi bên tai sao?”
“Ra tay hơi nặng quá, ai bảo hắn không gánh nổi?” Kế Ngôn nhún nhún vai, thờ ơ nói, “Chết thì chết, có gì to tát đâu.”
Lữ Thiếu Khanh nổi điên, “Đồ cặn bã, ngươi cái đồ cặn bã này, thật muốn đánh chết ngươi cái đồ cặn bã! Ngươi có biết không biết ngươi làm vậy vừa vặn làm thỏa mãn nguyện vọng của kẻ khác không?”
“Ai?” Kế Ngôn không hiểu.
Tiêu Y nói khẽ với Kế Ngôn, “Đại sư huynh, có phía sau màn hắc thủ.”
Kế Ngôn nghe vậy, lập tức hứng thú hơn mấy phần. Nếu là phía sau màn hắc thủ, thực lực hẳn là rất mạnh. Lữ Thiếu Khanh bảo hắn lưu thủ, hắn nhất thời quên mất, cho nên trong chuyện này hắn quả thực có chút sai.
Do đó, hắn quyết định lấy công chuộc tội, “Đến lúc gặp cái gọi là phía sau màn hắc thủ, ta, ta sẽ ra tay đối phó đi.”
“Đối phó cái lông!” Lữ Thiếu Khanh khó chịu khẽ nói, “Đến lúc gặp thì chạy nhanh bao nhiêu thì chạy! Ai đi đối phó kẻ đó mẹ nó chính là đồ đần.” Kẻ có thể bày ra một bàn cờ lớn đến vậy, sẽ là một tồn tại đơn giản sao? Đương nhiên là chạy được càng xa càng tốt. Chỉ có kẻ ngốc mới xông lên đánh với phía sau màn hắc thủ.
Kế Ngôn cười lạnh một tiếng, không chút khách khí đả kích, “Nói đừng có nói quá lời.”
“Thì sao?” Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, “Ta chính là nói quá lời đấy, ngươi làm gì được ta? Coi như muốn lên, cũng là ngươi lên, nếu như ta lên, ta sẽ đổi họ!”
Tiêu Y ở bên cạnh trợn trắng mắt. Nhị sư huynh lại dùng công thức vạn năng của mình rồi.
Hồ Yên cùng mấy người đứng ở bên cạnh như thể người ngoài, không hòa vào nhóm Lữ Thiếu Khanh. Đến đây rồi, Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý đến bọn họ, bất quá bọn họ không có lời oán giận. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã thể hiện thực lực của họ, trong thế giới cường giả vi tôn này, dù có để bọn họ đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm họ cũng không dám có nửa điểm oán giận. Bọn họ đứng bên cạnh lắng tai nghe nhóm Lữ Thiếu Khanh nói chuyện.
Mà Hồ Yên cuối cùng nhịn không được sự tò mò trong lòng, mở miệng hỏi, “Có phía sau màn hắc thủ nào? Là ai?” Có thể được Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thảo luận là phía sau màn hắc thủ, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ. Hồ Yên rất thông minh, nhất thời liền nghĩ đến rất nhiều điều. Trận chiến giữa Phi Cầm tộc và Tẩu Thú tộc không phải như Ma Thuấn nói, là vì muốn nhất thống Yêu Giới sao? Hồ Yên dường như ngửi thấy mùi âm mưu nồng đậm.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nghiêm túc nói, “Không có, ngươi nghe ở đâu ra?”
Hồ Yên thật sự cạn lời. Ngươi coi chúng ta là kẻ điếc sao? Vừa rồi các ngươi nói chuyện ta không sót một chữ nào cả.
“Thôi được, mọi người ở chỗ này mỗi người đi một ngả đi. Các ngươi đi cứu vớt Kỳ Thành của các ngươi, chúng ta đi tìm chim của ta.”
“Mọi người xin từ biệt.”
Sau đó, hắn trừng Ma Thuấn một cái, “Tiểu tử, ta nể tình chim của ta, tạm thời tha cho ngươi. Chờ ta tìm thấy chim của ta xong, hỏi cho rõ ràng, nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ nhổ lông chim của ngươi từng cọng từng cọng một.”
Ma Thuấn choáng váng mới đi, hắn đối Lữ Thiếu Khanh cúi người thật sâu. “Công tử, ta hiện tại còn có thể quay về đâu được nữa? Mặc Trường Túy đã chạy về rồi, ta trở về nhất định sẽ bị đối xử như gián điệp.” Ma Thuấn cảm thấy mình đã lên nhầm thuyền giặc, không thể xuống được nữa.
Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc nhìn Kế Ngôn, “Ngươi không giết hắn?”
Kế Ngôn giải thích chi tiết, “Khi dễ hắn không có ý nghĩa.”
Lữ Thiếu Khanh nổi trận lôi đình, lúc này rút kiếm ra, “Mẹ nó, còn mang theo mấy cái vướng víu này đến, ta chém chết ngươi!”
“Ta sẽ sợ ngươi sao?”
Hai người lúc này xông lên trời, cùng nhau chém giết lẫn nhau…