» Chương 1553: Bị bỏ xuống

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Cập nhật ngày June 2, 2025

“Rống!”
“Hưu!”

Trên bầu trời, một con Thần Long và một con Phượng Hoàng đang kịch liệt va chạm! Kiếm quang loá mắt, kiếm ý oanh minh. Hai cỗ kiếm ý không ngừng va chạm, khiến thiên địa rúng động, tựa như tận thế làm người ta kinh sợ.

Hồ Yên và những người cùng đi trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời. Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã biến mất, chỉ còn lại kiếm ý đáng sợ. Trong hai cỗ kiếm ý đó, một cỗ phong mang tất lộ, như thể là vật sắc bén nhất thế gian. Cỗ còn lại thì bạo liệt hung ác, phảng phất là hung thú có tính tình táo bạo nhất thế gian.

Hai cỗ kiếm ý va chạm khiến nhóm Hồ Yên cảm thấy khí tức mình hít thở cũng trở nên ngột ngạt. Huống chi là làn da cảm nhận được cảm giác như bị cắt xé.

“Thế này, thế này là đang đánh nhau sao?” Hồ Tuyết lắp bắp hỏi Tiêu Y.

Cảm nhận được những ba động truyền tới, mọi người đều nhận ra hai bên đang thực sự giao đấu, tuyệt đối không phải đùa giỡn. Nhóm Hồ Yên cũng nhìn về phía Tiêu Y. Luận bàn giữa các sư huynh đệ thì họ đã gặp nhiều, nhưng một lời không hợp đã đánh nhau thì đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến.

Tiêu Y hết sức bình tĩnh, nói: “Yên tâm đi, hiện tượng bình thường thôi.” Hai vị sư huynh trên đường đi có thể nhịn không đánh nhau đã rất hiếm thấy rồi. Lần này Đại sư huynh biết thực lực nhị sư huynh đã tăng tiến, như củi khô gặp lửa liệt, chỗ nào còn nhịn được?

Ai, tương ái tương sát.

Tiêu Y nói với mọi người: “Xem kịch đi.”

Nhưng nhìn mãi rồi, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn càng đánh càng xa, ba động cũng càng ngày càng xa. Tiêu Y lẩm bẩm: “Xem ra bọn họ muốn đánh nhau một lúc lâu đây.”

“Thật là, ngay lúc này mà cũng muốn đánh lâu như vậy sao?” Nhị sư huynh không phải muốn đi tìm kẻ đứng sau màn sao? Đánh nhau với Đại sư huynh là có ý gì chứ?

Bên Tiêu Y cũng đoán không ra Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.

“Có lẽ Đại sư huynh muốn thử xem thực lực nhị sư huynh chăng? Vừa rồi trên người lão điểu kia chưa đã cơn nghiện, muốn tìm lại cảm giác trên người nhị sư huynh à?”

“Ai, quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có nhị sư huynh có thể để cho Đại sư huynh thỏa mãn, hắc hắc…”

Tiêu Y cười đắc ý, trong đầu tràn đầy những ý nghĩ đen tối. Nàng bế Tiểu Hắc, mang theo Tiểu Bạch một cách rõ ràng, chờ đợi cho đến khi hai người đánh xong rồi tính tiếp.

Nhưng cứ thế mà đợi, hơn nửa ngày đã trôi qua. Ngước nhìn lên, trời đã về chiều, ánh trăng đã vằng vặc trên cao. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vẫn chưa thấy bóng dáng trở về, Tiêu Y cảm thấy có chút không ổn.

Lúc này, Hồ Yên cũng không nhịn được mở miệng hỏi Tiêu Y: “Tiêu cô nương, hai vị công tử đi nơi nào?”

Tiêu Y nhìn về phía xa, giờ khắc này nàng cũng không biết hai vị sư huynh đã đánh nhau ở đâu.

Hồ Tuyết không nhịn được lầm bầm: “Nhìn xem, giống như muốn vứt bỏ chúng ta lại đây.”

Nguyên Tuần ngạc nhiên: “Không thể nào, Tiêu cô nương còn ở đây mà.”

“Ô ô…” Nguyên Tuần vừa mới nói xong, Tiêu Y đã ôm Tiểu Hắc ô ô khóc lên: “Tiểu Hắc, ba ba của ngươi không cần ngươi nữa rồi.”

Ta đi, nhị sư huynh thật độc ác a! Thế mà lại bỏ ta xuống! Không biết thế giới này rất nguy hiểm sao? Lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc ta, một người sư muội này!

Tiêu Y lúc này cũng đã nghĩ thông suốt. Cái gì mà đánh nhau, cái gì mà tương ái tương sát, đều là giả tượng cố ý tạo ra. Vì chính là muốn bỏ lại nàng, người sư muội này!

Ghê tởm! Tiêu Y dậm chân, hết sức không cam lòng, coi ta là vướng víu sao?

Nhưng sau khi không cam lòng, Tiêu Y lại sâu sắc tiết khí. Nàng những năm này mặc dù tiến bộ rất lớn, nhưng so với hai vị sư huynh, nàng thật sự là một cái vướng víu.

“Thôi, thôi,” Tiêu Y ôm Tiểu Hắc: “Chúng ta cứ ở đây chờ đi.”

Nhị sư huynh cũng là sợ kẻ đứng sau màn rất cường đại, đến lúc đó không để ý tới ta, mới cố ý bỏ ta lại. Làm một người sư muội nhu thuận, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi. Cứ ở đây chờ đợi.

Tiêu Y ôm Tiểu Hắc, đặt mông ngồi xuống đất, tự kiểm điểm sâu sắc một phen. Tiêu Y a Tiêu Y, ngươi còn non lắm! Còn dám tự xưng là đệ nhất mỹ thiếu nữ Thiên Ngự Phong, người thông minh thứ ba, sư muội tri kỷ của nhị sư huynh sao?

Nhìn xem hai vị sư huynh kìa, ăn ý đến mức nào, chỉ nói hai câu, Đại sư huynh liền lập tức hiểu ý nhị sư huynh, đạt thành nhất trí. Còn phải học tập, còn phải càng thêm cẩn thận mới được. Nếu như lúc đó lưu tâm thêm một chút, hai vị sư huynh có thể bỏ lại ngươi sao?

À, không đúng. Đại sư huynh cùng nhị sư huynh là một đôi mà, hai người bọn họ lòng có ăn ý không phải rất bình thường sao? Ai, thôi được rồi, nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu một chút.

Tiêu Y bên này đang tự kiểm điểm sâu sắc thì Hồ Yên đi đến bên cạnh Tiêu Y, hỏi: “Tiêu cô nương, chúng ta ở đây chờ sao?”

Tiêu Y không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, các ngươi có việc thì có thể đi.”

“Các ngươi không phải muốn đột phá vòng vây cầu viện sao? Nhanh đi đi.”

Mấy người Hồ Yên mặt lộ vẻ khó xử. Hồ Yên cắn răng: “Tiêu cô nương, nơi này vẫn là phạm vi phong tỏa của Phi Cầm tộc, chúng ta dừng lại ở đây e rằng sẽ bị Phi Cầm tộc phát hiện.”

Bọn họ hiện tại rời đi, vạn nhất gặp phải Phi Cầm tộc, chưa chắc đã chạy thoát được.

Ma Thuấn cũng nói: “Mặc Trường Túy trở về, Mặc Nha tộc nhất định sẽ tiếp tục phái người đến. Mặc Nha tộc lần này tới năm vị Luyện Hư kỳ, còn có hai người nữa đó.”

“Thật sao?” Tiêu Y lập tức tỉnh táo tinh thần, nhảy dựng lên, đôi mắt như những vì tinh tú trên trời, lấp lánh tỏa sáng.

Ta đi!

Tất cả mọi người đều bó tay rồi. Ngươi hưng phấn kiểu gì vậy? Đối phương còn hai vị Luyện Hư kỳ, ngươi chẳng những không sợ, mà còn hưng phấn lên? Ngươi đừng nói cho ta ngươi cũng có thể làm thịt Luyện Hư kỳ nhé?

Tất cả mọi người ở trong lòng hô to. Nếu như Tiêu Y cũng có thể làm thịt Luyện Hư kỳ, bọn họ nhất định sẽ phát điên mất. Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có thể làm thịt Luyện Hư kỳ đã rất khiến người ta chấn kinh rồi, nếu như Tiêu Y cũng có thể, bọn họ sẽ hoài nghi nhân sinh, hoài nghi thế giới này có phải là thật hay không.

Tiêu Y đương nhiên không làm gì được Luyện Hư kỳ, nàng là người bình thường.

Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng, một tay giơ Tiểu Hắc lên, vui vẻ nói: “Tiểu Hắc, đi, tìm ba ba của ngươi đi.”

Nhị sư huynh, ta không muốn đi tìm ngươi đâu. Nhưng nơi này quá nguy hiểm. Ta phải chạy xa một chút, để tránh rơi vào tay kẻ xấu làm phiền ngươi không phải sao?

“Ha ha, xuất phát thôi…” Ta thật sự là quá thông minh!

Tiêu Y cười ha hả, dưới sự dẫn đường của Tiểu Hắc, nàng nhìn về hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất mà tìm kiếm.

Nhưng Tiêu Y dẫn người chạy hơn nửa ngày sau, Tiểu Hắc dừng lại, nàng nhún nhún cái mũi, cuối cùng chỉ vào bầu trời nói: “Ba ba ở phía trên…”

Quay lại truyện Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Bảng Xếp Hạng

Chương 3181: Mượn nhờ ngoại lực tính là gì anh hùng?

Chương 3180: Lớn như vậy một con rồng, ngươi ăn hết?

Chương 3179: Một ngụm thôn phệ